Logo
Người huấn luyện viên lý tưởng

Người huấn luyện viên lý tưởng

October 26, 2025
6 min read
index

Người huấn luyện viên lý tưởng

Có lần, trong một buổi học chiều muộn, tôi ngồi nhìn đứa học trò nhỏ của mình đang chăm chú trước bàn cờ. Mọi thứ quanh tôi bỗng chậm lại — tiếng đồng hồ, tiếng những nước cờ va vào nhau như một bản nhạc đều đặn. Tôi chợt nhận ra: có lẽ, tôi không chỉ đang dạy cờ vua. Tôi đang học, một cách khác — học về chính mình.


I. Những người thầy đầu tiên của chính tôi

Ngày mới dạy, tôi mang trong mình sự nhiệt thành của một người khai phá.
Mỗi học trò như một trang giấy mới. Tôi dạy các em những điều cơ bản, những quy tắc đầu tiên, cách nhìn bàn cờ như một thế giới thu nhỏ.
Đó là giai đoạn mà tôi hiểu ra: trước khi dạy ai yêu cờ, mình phải còn giữ được tình yêu ấy.

Những HLV như tôi thuở ấy là người nhóm lên ngọn lửa đầu tiên bằng niềm vui thuần khiết khi chơi cờ, khi khám phá những điều thú vị.

Rồi tôi bước sang một giai đoạn khác. Tôi không còn chỉ dạy “đi thế nào”, mà dạy “học thế nào”.
Cùng học trò, tôi mở những cuốn sách đầu tiên về khai cuộc, giải những bài chiến thuật ngắn ngủi, và bắt đầu dạy các em cách tìm tòi, tự phản biện.
Càng dạy, tôi càng nhận ra, một người thầy giỏi là người biết học trò sẽ học mà không cần mình mãi đứng bên.


II. Khi học trò bắt đầu biết nghĩ

Có những buổi tôi ngồi sau lưng, để các em tự chơi.
Tôi lắng nghe những tiếng “ồ” khe khẽ khi một đứa phát hiện ra đòn bắt đôi,
hay sự im lặng dài khi một đứa khác vừa đi sai một nước.

Tôi nhận ra: khoảnh khắc đẹp nhất của người dạy không phải là khi học trò thắng, mà là khi chúng biết vì sao mình thua.
Lúc ấy, bài học không còn nằm trên bàn cờ nữa, mà nằm ở đâu đó sâu hơn — trong cách các em suy nghĩ, phản ứng, và vượt qua chính mình.


III. Khi chính tôi cũng thay đổi

Rồi có lúc, tôi bắt đầu đào sâu hơn — học cùng học trò về trung cuộc, tàn cuộc, về cách xây dựng hệ thống khai cuộc riêng.
Những bài giảng không còn là “truyền đạt”, mà là đối thoại.
Tôi nói ít hơn, hỏi nhiều hơn.
Và tôi bắt đầu thấy mình “tiến hóa” — không phải theo cấp độ nghề nghiệp, mà theo cấp độ con người.

Trước kia, tôi dạy các em cách tính toán để thắng.
Giờ, tôi dạy các em cách chuẩn bị để thua đúng cách.
Trước kia, tôi tin một huấn luyện viên giỏi là người hiểu nhiều.
Giờ, tôi tin một huấn luyện viên tốt là người lắng nghe được sự im lặng của học trò.


IV. Bốn cấp độ huấn luyện viên – và sự tiến hóa của nghề dạy

Sau nhiều năm dạy, tôi nhận ra rằng mỗi giai đoạn của người học đều cần một kiểu thầy khác nhau.
Và kỳ lạ thay, chính khi tôi đi qua những cấp độ ấy, tôi cũng đang trở thành từng phiên bản của chính mình.

1. HLV Cấp 1 – Người thắp ngọn lửa

Là người đưa học trò bước đầu làm quen với thế giới cờ vua.
Họ dạy không chỉ bằng lời, mà bằng sự say mê lan tỏa.
Mục tiêu duy nhất: để học trò cảm thấy hạnh phúc khi ngồi trước bàn cờ.

“Nếu học trò rời lớp mà vẫn muốn chơi tiếp, nghĩa là mình đã dạy đúng.”

2. HLV Cấp 2 – Người chỉ đường

Giai đoạn này, người thầy dạy khai cuộc, dạy tư duy, dạy cách học.
Họ không chỉ dạy nước đi đúng, mà còn dạy cách tư duy đúng.
Đây là người tạo ra thói quen tự học – nền móng quan trọng nhất cho hành trình sau này.

3. HLV Cấp 3 – Người đồng hành

Khi học trò bắt đầu biết nghĩ độc lập, người thầy trở thành bạn đồng hành.
Họ cùng học trò xây dựng hệ thống khai cuộc, luyện trung cuộc, tàn cuộc, và đôi khi cùng nhau tìm ra những ý tưởng mới.
Ở cấp độ này, người thầy dạy sự tự tin, chứ không còn dạy kỹ năng.

4. HLV Cấp 4 – Người rèn luyện để thi đấu

Đây là cấp độ hiếm. Người thầy không còn chỉ dạy cờ, mà dạy nghệ thuật chiến đấu và chuẩn bị.
Họ giúp học trò hiểu thế nào là áp lực, làm sao để sống cùng nó, và cách giữ sự quân bình khi thắng hoặc thua.
Đây là nơi người dạy chạm tới ranh giới của nghệ thuật: rèn dũa ý chí của học trò bằng sự thấu hiểu của thầy về trò.

Và rồi, sau cùng, khi nhìn lại bốn cấp độ ấy, tôi thấy rõ một điều:
Không có ranh giới nào thực sự tách biệt thầy và trò.
Chúng ta chỉ đang cùng leo lên một ngọn núi — người đi trước gọi là thầy, người đi sau gọi là trò,
nhưng tất cả đều hướng về cùng một đỉnh.


V. Cờ vua – và bản chất của cuộc chiến

Trong bao năm dạy, tôi nhận ra có hai kiểu người chơi.

Một kiểu giống như tôi thích đọc, thích chiêm nghiệm.
Họ yêu bàn cờ như yêu một bài thơ logic – tĩnh lặng, sáng suốt, không cần thắng thua.

Còn kiểu kia sinh ra để chiến đấu trên bàn cờ.
Họ muốn thắng, muốn khẳng định, muốn chứng minh mình có thể chạm đến đỉnh.
Cờ vua, sau cùng, vẫn là cuộc chiến không đổ máu, nơi ta học cách chiến thắng mà không đánh mất mình.


VI. Người thầy lý tưởng – và bài học chưa bao giờ kết thúc

Những người thầy đi trước tôi, có người đã rời bàn cờ, có người chọn ở lại để dạy.
Tôi biết ơn họ – những người đã chỉ ra rằng, nghệ thuật huấn luyện là một loại đạo.
Bởi người thầy thật sự không phân biệt giữa làm việc và vui chơi,
giữa giờ học và giờ nghỉ,
giữa tình yêu và kỷ luật.

Một ngày, vợ tôi hỏi tôi:
“Anh ơi, anh có bao giờ chán dạy cờ không?”
Tôi cười: “Chưa bao giờ. Vì mỗi lần dạy, anh lại học thêm một chút về mình.”


VII. Kết

Người ta nói rằng:

“Chỉ có các vị thần và những thiên thần sa ngã mới cô độc.”

Tôi không phải thần thánh.
Tôi chỉ là một người thầy – có lúc kiêu ngạo, có lúc mệt mỏi, có lúc hoang mang.
Nhưng trong mỗi buổi học, khi nhìn thấy một đứa trẻ hiểu thêm một điều,
tôi biết rằng mình đang đi đúng hướng.

Bởi sau cùng, người thầy lý tưởng không phải là người biết tất cả,
mà là người không ngừng học để trở nên xứng đáng với học trò của mình.